NHỮNG LÂU ĐÀI TRÊN CÁT


Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. Một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích.

Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. Một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc,trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có tiền lương, có lợi nhuận, và công ty cũng là một toà lâu đài mơ ước trong đó ông ấy là một vị vua đầy uy lực điều hành tất cả.
NHỮNG LÂU ĐÀI TRÊN CÁT

Hai người cùng đang xây dựng những lâu đài của mình. Họ có rất nhiều điểm giống nhau: đạt được những kết quả mà đối với họ là tốt đẹp từ những cố gắng rât nhỏ. Họ đều say mê và kiên trì, nỗ lực. Đối với mỗi người, tòa lâu đài mình đang xây dựng đều có ý nghĩa thật đặc biệt và rất quan trọng.

Tuy nhiên, khi thủy triều lên, cậu bé không hề ngạc nhiên hay lo sợ gì cả. Cậu nhảy lên trên những ngọn sóng, vỗ tay reo mừng và cười toe toét khi thấy những con sóng cuốn toà lâu đài vào biển cả. Cậu bé hoàn toàn bình thản và hạnh phúc. Cậu cầm xẻng và xô ra về vì biết rằng thủy triều đã cuốn cát ra biển, và rằng sáng mai thôi, rồi cậu sẽ lại xây được một ngôi nhà mới đẹp hơn. Nhưng những người lớn chúng ta thường không như vậy. Khi những khó khăn đến, ta coi đó là một điều thật tệ hại chứ không bình thường như thủy triều những lúc hoàng hôn. Chúng ta thường chán nản đến mức không nghĩ rằng vào sáng hôm sau thủy triều sẽ rút và mình lại có thể bắt đầu xây một cái gì đó khác đẹp hơn, tốt hơn, thậm chí có khi còn đặc biệt và lung linh hơn rất nhiều.

Có lẽ đó là một trong những điều mà chính người lớn chúng ta lại phải học từ trẻ nhỏ. Chúng đã dạy ta một bài học quan trọng. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống dù quý giá đến đâu thì cũng không khác gì những tòa lâu đài trên cát. Trước sau gì thì cơn sóng cũng sẽ đến và mang đi tất cả những gì chúng ta cố công xây đắp. Cuộc đời mỗi chúng ta, vạn vật là vô thường, chỉ có tình yêu thương, tình bạn, tình thân chân thành là vững bền, là nguồn năng lượng quý giá mà cuộc sống ban tặng cho mỗi chúng ta.  

Nhưng bao giờ thì những cơn sóng sẽ đến? Không ai biết trước được! Chỉ biết rằng với những ai có được bàn tay của người khác để nắm chặt, để cùng chia sẻ những thành công, thất bại thì mới có thể cười vang và vượt qua mọi khó khăn.

P/s: Cuộc sống và hành trình của chúng ta dù bất cứ lý do nào, hoàn cảnh nào rất cần những cái nắm tay thật chặt, những bàn tay ấm áp, cho dù bão giông, nắng lửa, tuyết băng, nhất định vẫn nắm thật chặt không rời…Những cái nắm tay đặc biệt rất đỗi dịu dàng, thân thương. Những cái nắm tay thầm lặng nhưng thanh âm của nó thật mạnh mẽ, du dương hơn bất cứ bản nhạc tuyệt vời nào của cuộc sống…Cảm tạ, tri ân những tấm lòng, những bàn tay dịu dàng đã luôn nắm thật chặt không rời, để mỗi chúng ta thêm nghị lực, niềm tin và ngập tràn năng lượng sống thật ý nghĩa mỗi ngày.
Next Post Previous Post