Ở TRỌ TRẦN GIAN

Ở TRỌ TRẦN GIAN
Cuộc đời có như chiếc lá không? Khi gặp cơn gió to từng chiếc rơi về phía nào buồn câu từ giã. Hôm nay lòng ta chơi vơi quá. Có điều gì đó không may mắn cho ta, trong ta đang úa tàn và buông xuống một cô đơn. Trong phòng đợi chuyến trở về chiều nay ta lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ, cũng có nắng, cũng có gió, cũng bầu trời cao vợi, nhưng hình như thiếu đi một điều gì rất em...

Và hình như ta cũng đang để mất một linh hồn, mọi thứ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và cô độc. Muốn trở về Hà Nội ngay trong chiều vì nỗi nhớ làm ta nghẹn đắng.

Ngày hôm qua thôi, trước khi ta đi, ta đã nghĩ có thể ta đi vài hôm, nhưng cũng có thể là một khoảng thời gian dài. Buồn là vì ta lại không thể tự quyết định được. Nhưng ngay lúc này đây, ta vụt chạy thật nhanh từ nơi ta nhận những điều dường như là cay đắng, chỉ là "dường như" thôi đến thẳng nhà ga. Ta tự quyết định quay trở về ngay tắp lự, bởi nỗi nhớ nhung ngập tràn trong con tim úa nhàu.

Giờ này ta thấy cuộc đời giống như một gác trọ mà thôi, ngày nào đó chủ nhà có hộ khẩu mang tên là số phận sẽ đuổi ta đi lang thang vào miền lãng du hay một thế giới nào khác không có em, không có nỗi buồn, không có một điều gì quen thuộc.

Em cứ lạnh lùng băng giá thế đi, em cứ cho ta những trái đắng cay nếu như em cảm thấy lòng em dịu nhẹ. Đối với ta, ta chỉ cần nụ cười rạng ngời trên gương mặt em mỗi ngày, ta chỉ cần thấy em vui và bình yên sống. Tình yêu của ta bé nhỏ quá phải không em, nó không đủ để làm rung nhẹ con tim em, nó cũng chẳng còn đủ sức mạnh để kết dính những chiếc lá muốn rời cội cây nằm yên nghe cỏ hát.

Em à, em lạnh lùng băng giá ta vẫn yêu em. Em xua đuổi ta vẫn yêu em. Bởi nếu quên em hình như ta đã giết chính mình, bởi ta đã lỡ ôm trong mình một con tim tội tình chua chát. Nếu ta bảo được nó ngừng yêu em có khác nào ta bảo ta sẽ chết. Nếu ta bảo nó ngừng thương nhớ em có khác nào một mai nó chẳng còn đập được một nhịp nào.

Bầu trời nơi đây xa lạ quá, những khuôn mặt người cũng xa lạ. Mọi thứ làm ta thấy chới với. Ta cần được thấy những điều quen thuộc như con đường ấy, như đôi mắt ấy, nụ cười ấy trong giờ phút ta cảm thấy mỏi mệt này.

Em ơi, ta mỏi mệt đến tận cùng đôi bàn chân. Mọi thứ trong ta rời rã. Ta thấy lạnh và lạnh quá, thèm một điều gì đó, ước một điều gì đó có thể chẳng còn bao giờ trở thành sự thật.

Ta ở trọ trần gian, ta đi tìm những yêu thương giống như cơn gió đi tìm một bến nghỉ cuộc đời. Trái tim đã mỏi mệt lắm rồi, đầu óc ta cũng căng ra bởi những nghĩ suy. Bao đêm dài không ngủ, bao đêm dài sâu thẳm nhớ em. Ta thấy ta nghẹn lại như chẳng còn có thể thở nổi trước nỗi nhớ khi xa cách. Ta yếu đuối đến thế này sao?

Có còn là ta không gã đàn ông mạnh mẽ khi nào? Khi ta yêu em, em bóc tách từng lớp vỏ cứng cỏi quanh ta để đi sâu vào mềm yếu trong tim ta. Em cho ta mụ mị, em cho ta cuồng si, em cho ta không còn biết ta đang làm gì.

Chỉ xin em một bàn tay nắm, chỉ xin em những phút giây gặp mặt, chỉ xin em một nụ cười...

Ta đợi lên chuyến về, vẫn ôm bóng hình em trong thẳm sâu chờ đợi. Hẹn gặp em, người yêu thương.

Em có chờ ta không?
Next Post Previous Post